Wednesday, September 9, 2009

My hands

Bàn tay tôi bé nhỏ, có 10 ngón gầy héo hắt. Ai cũng bảo sao người không gầy mà tay gầy thế. Mẹ cứ thương vì tay không phải làm gì sao ngón tay cứ nhăn nhăn như vất vả từ lâu lắm ấy. Và hình như người con trai nào cũng thương bàn tay bé bỏng, gân xanh cứ nổi lên. Thường không muốn ngón tay tôi vất vả, thường không trách vì bàn tay vụng về của tôi không làm giỏi những việc nhà.

Móng tay hay để dài vì một nỗi sợ kỳ quái là sợ cắt móng tay. Giải thích thì không ai hiểu, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng sợi dây mỏng manh nối những đầu ngón tay này với trái tim đang đập. Như khi tôi còn bé, học đàn với ông chi được vài ngày vì những ngón tay ấn lên phím đàn làm đau trái tim yếu ớt của tôi. Như bây giờ, mỗi khi tôi mệt, gõ lên bàn phím cũng phải rất nhẹ nhàng. Nên mỗi lần cắt móng tay, người cứ run run vì sợ đau.

Tôi không thích đồ trang sức, trên người không có vòng cổ hoa tai. Chỉ có bàn tay đeo ba chiếc nhẫn giản dị. Chiếc nhẫn tôi đeo ở ngón giữa bàn tay phải, là chiếc nhẫn mẹ cởi ra trên tay mẹ đeo vào tay tôi trước khi mẹ đi Nga. Để tôi luôn nhớ về mẹ. Chiếc nhẫn tôi đeo ở ngón giữa bàn tay trái là chiếc nhẫn mẹ tặng tôi sinh nhật 18 tuổi. Chiếc nhẫn tôi đeo ở ngón áp út bàn tay phải là chiếc nhẫn mẹ mang về từ vùng cao nguyên xa xôi, mẹ nói là để mang cho tôi nhiều may mắn.

Bàn tay phải của tôi có một vết sẹo nhỏ, màu trắng. Khi đó tôi 10 tuổi, đang chạy nhảy tung tăng chờ đến giờ biểu diễn ở cung thiếu nhi thì trượt chân ngã. Vòng mã não vỡ tan, mảnh vỡ đâm vào tay tôi chảy máu. Tôi vẫn nhớ khi đó tôi đứng trên sân khấu, giấu bàn tay phải băng trắng ra phía sau. Tôi vẫn nhớ nỗi sợ hãi của cô bé 10 tuổi là bàn tay có vết sẹo như vậy, làm sao sau này có người con trai nào dám cầm tay mà nói yêu tôi.

Nhưng rồi những người con trai ấy cũng đến, nắm lấy tay tôi, luồn ngón tay vào giữa những ngón tay bé nhỏ của tôi, bàn tay che chở cho bàn tay bé nhỏ của tôi, đưa tay tôi lên môi, hôn từng ngón gầy guộc. Không ai nhận ra tay tôi có vết sẹo nhỏ màu trắng. Không ai hiểu ngón tay tôi có những sợi dây nối với trái tim. Không ai biết những chiếc nhẫn tôi đeo đều là của mẹ.

Bàn tay của tôi, thích nằm gọn trong tay người tôi yêu. Ngón tay của tôi, thích chạm vào gương mặt của người tôi yêu. Lướt ngón tay trên bờ môi, mi mắt, lông mày, sống mũi. Bàn tay của tôi,thích sửa lại cổ áo cho thẳng, cài lại khuy áo, vuốt những nếp nhăn trên ngực áo.

Có ai biết, bàn tay bé nhỏ và những ngón vụng về của tôi còn cất giấu những điều bí ẩn nào nữa hay không?

11 comments:

  1. tớ sững người đọc cái này đó, hay.
    nhẹ nhàng trong veo, nghe như thơ vậy đó bạn Clea. thêm một chữ R là không sợ gàu ha?:D

    ReplyDelete
  2. Hay nhỉ. Đề nghị em Trang gửi đăng báo :P

    ReplyDelete
  3. Post tiếp mấy khúc ngăn ngắn ở blog cũ để chị Chu Chỉ Mỵ tiếp tục sững người đi Bông. :))) (Giờ em mới vào blog chị lại, mới thấy comment chị hỏi em ở entry trước trước)

    Hay là thế này, sau khi được hôn từng ngón gầy guộc rồi í, thì chị khe khẽ níu áo chàng lại và tỉ tê cái bài blog ni nì, rồi chàng sẽ nhận ra tay Bông có vết sẹo nhỏ màu trắng, chàng sẽ hiểu ngón tay Bông có những sợi dây nối với trái tim, và chàng sẽ biết những chiếc nhẫn Bông đeo đều là của mẹ.

    Rất có thể mọi chuyện sẽ không chỉ dừng lại ở cái việc hôn từng ngón gầy guộc. :)))

    (hahaha, comment xong phải co giò chạy mất, không thì Bông dí cho sói trán! :)) )

    ReplyDelete
  4. @bạn CCM: Cảm ơn bạn động viên tớ, đúng là tớ cũng bị nhiều bạn "xấu tính" gọi là Lia thật ;).

    @a Linh và Bảo Anh: toàn xui dại người ta không. BA từ ngày lấy chồng mất cả ngây thơ, chán quá :P

    ReplyDelete
  5. May quá, cuối cùng cũng có một người xác nhận mình đã hết ngây thơ. :)))

    Về câu hỏi của Bông ở entry trước trước: chị kể chuyện chi ở bển đi. Chi cũng được, hôn cái gì cũng được. :)))

    Chị đi mấy năm rồi hè? 3 năm đúng không? Bao nhiêu chuyện để kể. Giờ không ghi lại là sau ni quên á. :)

    ReplyDelete
  6. Mình chỉ biết có mỗi bàn tay cuốn bún cuốn chấm mắm nêm nhoay nhoáy, hoặc bàn tay chém gió ở quán cafe buôn chuyện gái giai chứ chả thấy bàn tay mỏng manh gầy gò nào cả.

    ~ Cóc Bé ~

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình thì rất bất bình vì kh dc cắt dũa tử tế trc khi sơn phết cho bàn tay này...làm kh đúng trình tự tấm món rất là...ấy.

      ~Kệt~

      Delete
    2. Mình thì rất bất bình vì kh dc cắt dũa tử tế trc khi sơn phết cho bàn tay này...làm kh đúng trình tự tấm món rất là...ấy.

      ~Kệt~

      Delete
  7. Cóc: Khổ quá có tôi thương bàn tay còn gầy hơn mà vẫn phải thái rau băm bèo thay tã...

    ReplyDelete
  8. Công nhận, mình rất nhớ bàn tay xỉa ốc nhoay nhoáy, nhưng không nhớ được là nó có mỏng manh gầy gò hay không :D

    ReplyDelete
  9. thương bàn tay gầy nhỉ, tay em với tay con Cóc cũng gầy guộc lắm ;)

    ReplyDelete