Thursday, September 24, 2009

Sến đại tiểu thư, xin cô đừng viết nữa...

I'll love you till I die

Có những lúc, em đã nghĩ em có thể yêu anh đến chết. Có những lúc, em đã muốn mỗi ngày đều yêu anh như thể ngày mai em sẽ không còn tồn tại trên đời. Mà đến chết rồi, cũng có thể làm một trận cuồng phong bay qua hàng ngàn làng mạc núi đồi đến đánh thức anh dậy nghe em nói vẫn yêu anh. Cũng có thể làm một giọt nước rơi xuống tan vào biển cả rồi biến thành hạt mưa rớt xuống môi anh. Cũng có thể làm một cái bóng hiu hắt đổ xuống bên cạnh anh mỗi lúc cô đơn.

Nhưng nếu có lúc nào đó anh nói với em anh sẽ yêu em đến chết, em sẽ chỉ cười và quay mặt bước đi. Em không tin trên đời có ai đó có thể yêu một ai đó đến hết đời. Cũng như anh chưa bao giờ tin em có thể yêu anh đến chết.

Nhưng em đã không nói dối anh. Vì em đã yêu anh đến hôm qua. Và hôm nay, em đã không còn tồn tại trên đời.

Em đã yêu anh, cho đến tận lúc cuối cùng. Em đã yêu anh đến chết, cho dù anh có không tin.

Tuesday, September 22, 2009

Con rùa

Em muốn nuôi một con gì đó trong nhà quá. Nhưng em không có thời gian, cứ đi suốt thôi, không thể nuôi một con chó hay là một con mèo. Có lẽ, em sẽ nuôi một con rùa. Một con rùa chậm chạp bò đi bò lại trong nhà. Chỉ ăn có vài hột cơm. Em đi làm từ sáng đến tối, con rùa có thể ở nhà một mình. Em đi công tác cả tuần nó vẫn sống được. Khi em về nhà có một người bạn nhỏ luẩn quẩn bên em.

Anh nhìn tôi rồi thở dài. Em sợ cô đơn đến thế sao?

Tôi không biết có nên thở dài cùng với anh không. Thực ra, tôi chỉ đang cố nói với anh rằng. Không phải tại tôi quá bận, mà chỉ vì tôi quá ích kỷ để có thể quan tâm chăm sóc đến một ai đó khác. Chỉ có mỗi con rùa không đòi hỏi gì là có thể sống được với tôi thôi.

Sunday, September 20, 2009

Roommate

Chúng tôi đến Sài Gòn vào những lúc khác nhau và với những mục đích khác nhau. Rồi lại rời Sài Gòn gần như cùng lúc, dù với những lý do khác nhau. M. cảm thấy đã đến lúc trở về nhà. Còn tôi thì tiếp tục hành trình đã định sẵn trước lúc đến đây. Nhưng có lẽ, cả hai chúng tôi cùng tự nhủ: "Như thế đủ rồi".


Chúng tôi rời khỏi Sài Gòn. Bỏ lại những ngày tháng dài nơi mà niềm vui phù phiếm và cả sự trống rỗng chán chường trộn lẫn lấy nhau. Bỏ lại phía sau những câu chuyện không bao giờ kể lại, những run rẩy không bao giờ thấy được nếu như không phải vì ở chung với nhau trong một căn nhà. Bỏ lại chiếc phong linh không bao giờ chịu rung lên trong gió và cái bàn nhỏ xíu có hai chiếc laptop nằm chen chúc bên nhau.


Rời khỏi thành phố này, chị có điều gì tiếc nuối không? Tôi không bao giờ hỏi.Như cách chúng tôi vẫn ứng xử với nhau từ bấy lâu nay. Không cần hỏi, không cần trả lời, không cần an ủi, không cần phán xét, không cần phải cảm thông. Sự riêng tư của chúng tôi, giọt nước mắt của chúng tôi, sai lầm và đau khổ của chúng tôi, không vì ở cạnh bên người khác mà cảm thấy bị xâm phạm. Có lẽ đó là điều làm cho hai thế giới xa cách và ích kỷ của chúng tôi có thể xích lại gần nhau trong căn phòng tầng hai nhỏ bé này.


Rời bỏ Sài Gòn, chúng tôi sẽ vẫn còn gặp lại nhau. Ở những thành phố khác. Trên những vỉa hè đầy nắng ở ven hồ. Trong những con ngõ nhỏ ồn ào mà rất yên bình. Hay trên những đường phố lộng lẫy ánh đèn lúc về đêm. Chúng tôi sẽ cười nói hân hoan như những ngày vô tư lự mới quen nhau. Và kể liên miên không bao giờ chán về những câu chuyện hay những con người, hoặc màu mè, hoặc tẻ nhạt, hoặc buồn chán, hoặc đáng yêu...


Ở nơi khác. Và ở những thành phố khác. Chúng tôi là những người đàn bà phù phiếm và hạnh phúc. Chúng tôi chắc hẳn chẳng muốn nhớ về hai người con gái nhỏ bé đã lau nước mắt cho nhau trong một đêm tháng 8 thật dài...

Saturday, September 19, 2009

Are you lonesome tonight? (Over the top version)

Đêm nay anh ở với con nào?

Đêm nay anh ở một mình

Hay là anh ở với con ranh nào?

Đêm qua anh có nhớ em

Anh có đau khổ chúng mình “chia xa”

Hay là anh sướng bỏ bà

Đâm anh quên hết những ngày nắng xưa

Khi anh hôn hít tít mù

Miệng thì liến láu “ôi người yêu ôi”

Hiên nhà anh có buồn không?

Anh có nhóng mắt nhìn ra ngoài thềm

Thấy em đang bước lò dò

Hay ngồi ghế cũ lò xo gãy rồi

Trái tim anh có thương đau? 
Em nên quay lại, hay là biến đi?

Liên thiên em nhảm một mình

Anh ơi đêm đến anh còn cô đơn?


Thế gian cũng chỉ tấn trò

Như bao người khác, chúng ta diễn hề

Số trời đã bắt thế rồi

Tự dưng em phải chơi trò yêu đương

Màn đầu ta diễn rất hay

Vừa nhìn một cái em yêu anh liền (!)

Anh thì thuộc thoại làu làu

Kẻ tung người hứng, dân tình vỗ tay (!!!)

Màn hai chuệch choạch mất rồi

Anh đâm thay đổi em đây khó lường

Anh yêu nói dối như thần

Mỗi khi mở miệng cất lời yêu đương 

Chả gì em cũng biết thừa

Nhưng thà nghe thế còn hơn một mình

Giờ đây sân khấu vắng teo

Mỗi mình em đứng mỗi mình em thôi

Nếu anh chẳng muốn quay về

Thì ai ơi hãy hộ tôi hạ màn


Trái tim anh có thương đau? 
Em nên quay lại, hay là biến đi?

Liên thiên em nhảm một mình

Anh ơi đêm đến anh còn cô đơn?


----------------------

Chuyển ngữ (+ phóng tác) từ nguyên bản


ARE YOU LONESOME TONIGHT?


Are you lonesome tonight, 
do you miss me tonight? 
Are you sorry we drifted apart? 
Does your memory stray to a brighter sunny day 
When I kissed you and called you sweetheart? 
Do the chairs in your parlor seem empty and bare? 
Do you gaze at your doorstep and picture me there? 
Is your heart filled with pain, shall I come back again? 
Tell me dear, are you lonesome tonight? 

I wonder if you're lonesome tonight 
You know someone said that the world's a stage 
And each must play a part. 
Fate had me playing in love you as my sweet heart. 
Act one was when we met, I loved you at first glance 
You read your line so cleverly and never missed a cue 
Then came act two, you seemed to change and you acted strange 
And why I'll never know. 
Honey, you lied when you said you loved me 
And I had no cause to doubt you. 
But I'd rather go on hearing your lies 
Than go on living without you. 
Now the stage is bare and I'm standing there 
With emptiness all around 
And if you won't come back to me 
Then make them bring the curtain down.


Is your heart filled with pain, shall I come back again? 
Tell me dear, are you lonesome tonight?

Thursday, September 17, 2009

Love at first sight

Em không tin đâu vào cái người ta gọi là love at first sight... Làm sao tin được nhỉ, khi em bước vào một căn phòng xa lạ, mắt gặp một ánh mắt xa lạ... Sẽ có mấy ánh chớp giật giật, một luồng điện chạy dọc sống lưng, ơ thế là yêu hả anh... Em không tin đâu...

Dù mắt anh có diệu vợi bao nhiêu, dù trong mắt anh em có thấy cả mắt em, đừng nói với em thế là đủ để yêu nhau... Ánh mắt ấy, ai dám nói là không phải là lần đầu tiên em gặp, anh nữa, anh có dám chắc chưa bao giờ mình từng nhìn thấy nhau trong một căn phòng nào khác mà ánh mắt người này không thờ ơ trượt qua ánh mắt người kia...

Khi em còn nhiều mơ mộng và ít mệt mỏi hơn bây giờ, em cứ vẩn vơ nghĩ biết đâu một ngày nào đấy em sẽ đi qua một ai đấy, lặng lẽ thôi, nhẹ nhàng thôi, ừ mà em mong như thế đấy anh, đi qua một ai đấy nhẹ nhàng, lướt qua một cuộc đời nào đấy, lướt qua một lần thôi... Đến bây giờ em cũng chẳng còn buồn vì mình có thể mãi mãi chẳng có gì khác hơn một hình bóng nhoà mờ với một ai đó, mãi mãi chỉ là bóng một người đã qua, như là ảo ảnh hả anh....
Chẳng có gì lặp lại, không có hai ánh mắt nhìn hai nụ hôn giống hệt... Mà tại sao ta lại cứ dấu diếm mong chờ một ngày kia gặp lại một ánh mắt, một nụ cười của ngày xưa xa lắm... Ta mong biết bao rằng một ngày kia bước chân vào một căn phòng xa lạ, và sẽ không thờ ơ trượt qua nhau nữa, không dửng dưng như có thể hôm qua ta đã bước cạnh nhau mà chưa nhận ra nhau... Nhưng em có biết tin đâu, làm sao gọi lại dù chỉ là màu mắt của ai kia đắm đuối lại trong mắt một người....

Mà em có chờ nữa đâu, mà hình như em gặp lại, không phải là ánh mắt không phải một nụ cười, mà là em gặp lại em xưa ... Mà anh chờ quá nhiều, anh đợi quá nhiều... Em tưởng có thể thấy anh ngồi sau cánh cửa, chờ một ai đẩy cửa bước vào, để mắt nhìn vào trong mắt, để gặp lại một ngày mùa đông mùa hè nào xưa kia đã mong nhớ lâu quá mất rồi... Có phải vì đợi chờ lâu quá nên lòng dễ thắt lại khi chỉ mới nghe một tiếng chân tưởng ta quen, một tiếng gõ cửa giống với tiếng ai gõ nhẹ ngày xưa ấy... Có phải lòng thắt lại nên vội vã anh mở cánh cửa để rồi lại thở dài ... Ai kia ở phía bên kia cánh cửa, nào có thể ngại ngùng nói lời xin lỗi khi vào nhầm mất một căn phòng không phải của mình... Còn ai kia bên này cánh cửa, có phải giấu nỗi thất vọng khi nở nụ cười hiếu khách rồi thở phào khi người khách xa lạ đã đi rồi... Cánh cửa ấy khép rồi, có mở ra nữa không hả những ngày xưa...

Không có gì xảy ra hai lần cả... Nhưng làm sao để đọc lại cho ngày mai nghe những bài thơ của hôm nay mà lòng vẫn rung động như khi em tự bảo mình rằng không đâu anh ạ, làm sao em tin vào tình yêu từ ánh mắt nhìn đầu tiên ấy, em không tin đâu là mình có thể đẩy cánh cửa nặng nề để bước vào một căn phòng đang có một người chờ đợi một nỗi nhớ xa xưa...

Mà em có chờ nữa đâu, mà em có đợi nữa đâu anh....

--------------------------------
Inspired by thơ của một người phụ nữ Ba Lan, Wislawa Szymborska

KHÔNG THỂ CÓ HAI LẦN

Không có gì xảy ra hai lần
Và sẽ không bao giờ có cả
Vì thế mà chúng ta
Đã sinh ra như những kẻ vụng về
Và sẽ chết như chưa bao giờ nếm trải

Chúng ta là những cậu học trò tột cùng ngây dại
dưới mái trường thế gian
đành khoanh tay
chúng ta sẽ không thể làm
cho một mùa đông, mùa hè lặp lại

không có ngày nào lặp lại
không có hai đêm như nhau
không có hai nụ hôn
hai ánh mắt nhìn giống hệt

Hôm qua khi rất gần, ai đó gọi tên anh
Em thấy mình
Như được một bông hồng rơi vào qua ô cửa mở

Hôm nay
Khi ở cùng anh đó
Em đã quay mặt vào tường
Hoa hồng ư? Bông hồng ấy ra sao?
Có phải hoa? Hay chỉ là viên đá?

Vì sao hỡi thời gian nghiệt ngã
người cứ khuấy đảo lên một nỗi âu lo
người đang tồn tại ư? - vậy là người sẽ phải trôi qua
người đang trôi qua – đó là điều tuyệt diệu
Chúng ta ôm nhau, miệng cười
cố tìm ra điều thân thiện
dẫu rằng ta biết
mình khác nhau như hai giọt nước trong veo

(người dịch: Tạ Minh Châu)

---
P/S:  Szymborska có một bài thơ khác có tên là"Love at first sight", bản dịch  "Tiếng sét tình yêu" do một "người quen" dịch nằm ở đây

Wednesday, September 16, 2009

Over the rainbow (4)

4. Tôi có một cậu bạn, một cậu bạn hiền lành và tốt bụng như đa số những cậu bạn ở tuổi của tôi, hoặc ít ra tôi cũng nghĩ như thế. Cậu ấy thỉnh thoảng có đọc những thứ tôi viết, nhưng có lẽ vì quan tâm đến tôi nhiều hơn là thứ văn chương dài dòng chả ra đâu vào đâu mà tôi chỉ viết những lúc không nghĩ ra việc gì làm. Tôi tin là cậu ấy đã có những phút nào đấy cảm thấy xúc động , như một số cậu bạn khác chưa quen mà chỉ biết tôi qua những thứ tôi viết. Hoặc là như cậu bạn thân của tôi từ lâu lắm lắm rồi...

Tôi cứ nghĩ mãi về những chuyện này, về những cậu bạn hiền lành và tốt bụng như đa số những cậu bạn ở tuổi tôi. Ngày hôm qua có thể một trong số ấy có thể đã muốn nhìn sâu hơn vào mắt tôi, muốn hiểu nhiều hơn những thứ mà tôi đã kể. Có thể một cậu khác sẽ tìm thấy trong cô gái thích những con rùa nhỏ hay cô gái trong câu chuyện tình yêu hời hợt kia một bé con bó gối ngồi bên cửa sổ nghe tiếng nước chảy ban đêm ... Còn cậu bạn thân từ lâu lắm lắm rồi, có lẽ đang đợi tôi viết tiếp, hình như những điều ấy tôi chưa bao giờ kể với cậu trong suốt những năm tháng thân thiết của tình bạn. Về một thứ nước đắng và những bài hát của tuổi ấu thơ...

Ai đó đã nói, bạn có thể nhắc lại hộ tôi chăng, về những hiện tại đã bị đánh mất. Một quyển nhật ký ghi lại những khoảnh khắc hiện tại, nhưng nào có ích gì khi một ngày kia đọc lại, ta mới hiểu rằng chúng chẳng thể gợi lại dù là một hình ảnh cụ thể, trí tưởng tượng chẳng thể giúp gì cho ký ức của chúng ta, chẳng thể khôi phục những cái đã quên đi. Bạn có trả lời hộ tôi được không, cái hiện tại mà chúng ta đang sống, có phải ngày mai thôi biết đâu sẽ thành bóng mờ trong vô số những kỷ niệm nhạt nhoà sẽ quên đi. Tôi vẫn tự hỏi tại sao ai đó lại xúc động về những ký ức của một người xa lạ, khi ký ức ấy, với chính tôi đã trở nên xa lạ lắm rồi...

Này, có lẽ bạn cần biết thêm một cô gái nữa. Tên cô ấy là Quỳnh...

---------------------
(Và Over the rainbow dừng lại dở dang ở đây, vào những ngày mùa hè năm 2002. Bảy năm qua rồi, em có nên viết tiếp ba phần cuối để cho đủ 7 sắc cầu vồng không nhỉ?)

Tuesday, September 15, 2009

Over the rainbow (3)

3. Bạn đã từng đi qua phố cổ, bạn sẽ nói bạn thích lớp ngói lô xô có mùi ẩm mốc và những mảnh tường xanh xám đầy rêu ấy chứ! Tôi đã kể cho bạn nghe chưa nhỉ, khi còn bé tôi cũng ở trong những con phố có mảng tường rêu ấy đấy! Nhưng hình như tôi chưa nói về những bể nước lúc nào cũng cạn, về tiếng nước nhỏ từng giọt từng giọt một từ cái vòi bé tí rỉ ra ở cạnh cái bể đấy đâu. Vào ban đêm, tiếng nước chảy ấy, khó chịu không thể nào tả nổi.

Khi ấy mấy giờ mẹ bạn bắt lên giường đi ngủ nhỉ, còn tôi, bạn chẳng tin đâu, từ hồi bé tí tôi đã hay mất ngủ lắm rồi, chẳng ai làm cho tôi ngủ được, mẹ bảo đếm một nghìn lần, bà nội thì sao tâm sen sắc thành một thứ nước đăng đắng cho tôi uống. Một đứa bé 10 tuổi không ngủ ban đêm thì làm gì nhỉ, còn tôi, tôi ngồi bó gối như bà cụ già ngó ra cửa sổ, cửa sổ trên gác xép nhìn ra đường, một khoảng trống hẹp giữa hai bức tường nhà hàng xóm đủ để tôi nhìn thấy mấy cây bàng bên kia đường, cả cái mái ngói chóp nhọn của căn nhà cổ gần như bỏ hoang ở bên đấy nữa.

Buổi đêm tiếng nước chảy từ cái vòi dưới sân nghe khó chịu không thể tả. Có khi nhà ai bơm rồi để quên không khoá, về khuya tiếng nước không ri rỉ mà cứ to dần, chắc là tràn bể rồi hay sao mà lại xối xả thế này. Tôi ngó đầu nhìn xuống, nào nào nào, 1,2,3, nếu đếm đến 100 mà tôi chưa ngủ và không ai để ý, tôi sẽ xuống nhà khoá vòi lại đấy. Ai bảo là tôi không sợ nào, cái cầu thang cao cao có tay vịn trơn tuột ở sâu trong ngõ kia kìa, ngày xưa đã từng có người chết đấy. Lâu lắm rồi, mấy chục năm rồi, có một cô gái ngã đúng vào hôm đám cưới cô ấy đấy. Nào, đếm nào, 1, 2, 3… ngủ đi nào, ngủ đi nào bé con ơi….

Monday, September 14, 2009

Over the rainbow (2)

2. Chữ "Thư" trong tên tôi có nghĩa là sách. Từ trước khi tôi ra đời, mẹ cha đã dành cho tôi những cuốn sách có trang đầu ghi nắn nót " Cho con gái".

Mẹ sinh tôi một ngày tháng 8, cha tôi chọn trên giá những quyển dày nhất mang đi bán, tủ sách dành cho tôi chắc cũng vơi đi nhiều cùng với những ngày tôi bắt đầu lớn lên. Năm tôi 3 tuổi, tủ sách lại bị chia hai. Nhiều khi nghĩ lại thấy vừa buồn cười vừa có cái gì đấy xót xa, mẹ tôi bảo lúc chia tay cha mẹ tôi cãi nhau vì tranh nhau cái tủ sách, cuối cùng mẹ tôi giữ sách văn học còn cha tôi giữ sách lý luận. Hai cái tủ sách thực ra chỉ cách nhau một bức tường, tôi vẫn chạy từ nhà mẹ sang nhà bố lục lọi giá sách. Nghĩ lại đến giờ, tôi vẫn thấy tuổi thơ của tôi đầy đủ và giàu có...

Mà làm sao lại không đầy đủ và giàu có được, khi người ta có tận hai tủ sách, có hai ngôi nhà và chẳng phải chọn lựa để yêu chỉ bố hay là mẹ. Tôi cũng chưa bao giờ phải thiếu thốn những yêu thương. Mỗi sáng thứ năm mẹ đưa tôi đến cung thiếu nhi học tiếng Anh rồi tôi lững thững đi bộ về nhà ông bà nội, lại học đàn với cây ghita bé tí xíu treo trên gác xép của ông nội, bà nội khâu cho tôi những bộ váy lộng lẫy như công chúa, để tôi là đứa bé đáng yêu nhất ở xưởng phim tài liệu của mẹ, và là cô gái xinh đẹp nhất , hơn cả các cô diễn viên đánh môi son ở xưởng phim truyện của bố. Mẹ chẳng bao giờ giận được tôi lâu khi tôi thỏ thẻ đọc thơ Trần Đăng Khoa :"Mẹ ơi con chưa ngoan chưa ngoan" . Những bức tranh tôi vẽ bạn Hải Hà đội mũ nồi đã hai mươi năm rồi bố vẫn còn giữ đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ là mình có một ấu thơ không hạnh phúc.

Khi lớn lên, có lẽ tôi mới bắt đầu biết thấm thía những thiệt thòi...

Saturday, September 12, 2009

Rainbow flashback (1)

Over the rainbow

1. Cách đây không lâu lắm tôi có dự định viết một truyện ngắn ngắn về cầu vồng. Thế mà cuối cùng nếu như Marquez có " biển những truyện không thành" thì cầu vồng của tôi cũng nằm im dưới đáy một cái ao con. Cũng như rất nhiều những truyện khác nữa, như là truyện về một cô gái đi suốt cả ngày rất thích nuôi một con rùa nhỏ chỉ vì cô chẳng có thời gian để chăm sóc một con gì khác như chó hay mèo cả, một truyện khác có một cô gái đi lầm lũi mãi một con đường vì cô tin chắc là "sẽ có một ai đó, một ai đó ở phía cuối đường này chứ!"...Và những truyện lung tung khác nữa...

Mà nói tiếp về cầu vồng, câu chuyện này bắt nguồn rất đơn giản từ một bài hát của tôi từ thời thơ bé, nó thế này này :

"Somewhere over the rainbow
Way up high,
There's a land that I heard of
Once in a lullaby"

Tôi còn nhớ đấy là những sáng thứ năm ngồi trên xe đạp của mẹ đến Cung thiếu nhi, bài hát đấy chúng tôi ngồi ngân nga trong căn phòng lát gỗ rộng thênh thang ở khu nhà 2 tầng màu hồng với những bậc cầu thang thật rộng. Tôi nhớ là buổi biểu diễn tổng kết mùa hè tôi đã đứng im nấp sau những tấm cánh gà bụi bặm, dày và nặng nhìn ra sân khấu, ở đấy có một cô bé đang hát say sưa " Some where... over the rainbow...".Không phải là tôi, dù đấy là bài hát mà tôi đã thực sự muốn hát... Những kỷ niệm ấu thơ bao giờ cũng ngọt như kem và thật mát lành...

Một tình cờ nào đấy rất lâu sau tôi gặp lại bài hát cầu vồng, thế là tự nhiên tôi muốn viết, một cái gì đó, bất kỳ cái gì cũng được, dù là trong đó kỷ niệm bé con xưa chẳng còn bóng dáng gì... Mà đúng là thật khó để đặt vào giữa một chuyện tình buồn tẻ và bế tắc một bé con nào đó được mẹ đưa đi học mỗi sáng thứ năm ở cung thiếu nhi và rất thích biểu diễn một bài hát cầu vồng. Trong câu chuyện của tôi, chàng trai và cô gái gặp lại và chả có gì để nói với nhau về mối tình hời hợt đã qua của họ. Bạn sẽ bảo ít ra cũng phải lướt qua đâu đấy hình bóng cầu vồng chứ nhỉ? Có chứ, tất nhiên là phải có, một dải cầu vồng bắc qua và những sắc màu. Nhưng tôi có định kể câu chuyện đấy ở đây đâu....

Thursday, September 10, 2009

Shanghai flashback

THƯỢNG HẢI

1.“Singapore không phải là nhà. Sài Gòn cũng không phải là nhà. Em hãy về nhà đi.”

Nhà tôi ở Hà Nội. Nhưng tôi không muốn về nhà. Tôi muốn đến Thượng Hải. Nếu trên đời này có thể chọn một nơi để tôi gặp người đàn ông tôi sẽ yêu đắm đuối đến hết đời, thì đó là Thượng Hải.

Khi tôi đến Thượng Hải, tôi không gặp người đàn ông nào. Nhưng chỉ riêng Thượng Hải cũng đủ làm tôi đắm đuối.

2. Tôi nói với anh về Hà Nội, Sài Gòn và Thượng Hải. Anh bảo với anh, sống ở đâu không quan trọng, quan trọng là sống với ai. Tôi không có ai, nên nơi tôi sống sẽ thật quan trọng. Nếu trên đời này có thể chọn một nơi để tôi sống cô độc đến hết đời, thì đó là Thượng Hải.

Tôi đã không gặp người đàn ông làm tôi yêu đắm đuối ở Thượng Hải, nhưng đã gặp một người con trai cúi xuống lấy bàn tay ủ ấm cho đôi chân tê cóng của tôi.

Ai yêu được người con trai đó, cô ấy sẽ hạnh phúc đến hết đời. Còn tôi, chỉ riêng Thượng Hải đã đủ làm tôi đắm đuối rồi.

(7/2006)

Wednesday, September 9, 2009

My hands

Bàn tay tôi bé nhỏ, có 10 ngón gầy héo hắt. Ai cũng bảo sao người không gầy mà tay gầy thế. Mẹ cứ thương vì tay không phải làm gì sao ngón tay cứ nhăn nhăn như vất vả từ lâu lắm ấy. Và hình như người con trai nào cũng thương bàn tay bé bỏng, gân xanh cứ nổi lên. Thường không muốn ngón tay tôi vất vả, thường không trách vì bàn tay vụng về của tôi không làm giỏi những việc nhà.

Móng tay hay để dài vì một nỗi sợ kỳ quái là sợ cắt móng tay. Giải thích thì không ai hiểu, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng sợi dây mỏng manh nối những đầu ngón tay này với trái tim đang đập. Như khi tôi còn bé, học đàn với ông chi được vài ngày vì những ngón tay ấn lên phím đàn làm đau trái tim yếu ớt của tôi. Như bây giờ, mỗi khi tôi mệt, gõ lên bàn phím cũng phải rất nhẹ nhàng. Nên mỗi lần cắt móng tay, người cứ run run vì sợ đau.

Tôi không thích đồ trang sức, trên người không có vòng cổ hoa tai. Chỉ có bàn tay đeo ba chiếc nhẫn giản dị. Chiếc nhẫn tôi đeo ở ngón giữa bàn tay phải, là chiếc nhẫn mẹ cởi ra trên tay mẹ đeo vào tay tôi trước khi mẹ đi Nga. Để tôi luôn nhớ về mẹ. Chiếc nhẫn tôi đeo ở ngón giữa bàn tay trái là chiếc nhẫn mẹ tặng tôi sinh nhật 18 tuổi. Chiếc nhẫn tôi đeo ở ngón áp út bàn tay phải là chiếc nhẫn mẹ mang về từ vùng cao nguyên xa xôi, mẹ nói là để mang cho tôi nhiều may mắn.

Bàn tay phải của tôi có một vết sẹo nhỏ, màu trắng. Khi đó tôi 10 tuổi, đang chạy nhảy tung tăng chờ đến giờ biểu diễn ở cung thiếu nhi thì trượt chân ngã. Vòng mã não vỡ tan, mảnh vỡ đâm vào tay tôi chảy máu. Tôi vẫn nhớ khi đó tôi đứng trên sân khấu, giấu bàn tay phải băng trắng ra phía sau. Tôi vẫn nhớ nỗi sợ hãi của cô bé 10 tuổi là bàn tay có vết sẹo như vậy, làm sao sau này có người con trai nào dám cầm tay mà nói yêu tôi.

Nhưng rồi những người con trai ấy cũng đến, nắm lấy tay tôi, luồn ngón tay vào giữa những ngón tay bé nhỏ của tôi, bàn tay che chở cho bàn tay bé nhỏ của tôi, đưa tay tôi lên môi, hôn từng ngón gầy guộc. Không ai nhận ra tay tôi có vết sẹo nhỏ màu trắng. Không ai hiểu ngón tay tôi có những sợi dây nối với trái tim. Không ai biết những chiếc nhẫn tôi đeo đều là của mẹ.

Bàn tay của tôi, thích nằm gọn trong tay người tôi yêu. Ngón tay của tôi, thích chạm vào gương mặt của người tôi yêu. Lướt ngón tay trên bờ môi, mi mắt, lông mày, sống mũi. Bàn tay của tôi,thích sửa lại cổ áo cho thẳng, cài lại khuy áo, vuốt những nếp nhăn trên ngực áo.

Có ai biết, bàn tay bé nhỏ và những ngón vụng về của tôi còn cất giấu những điều bí ẩn nào nữa hay không?