Tuesday, April 16, 2013

Không khóc ở California

Ai đó bảo văn Thiệp không có tình.
California, tôi chưa đến bao giờ. Tôi cũng không quen ai ở đó.

Hôm qua. ở New York, bạn tôi 21 tuổi. Không ai biết. Bạn quên mang ID card.Vì thế 21 tuổi, nhưng không có rượu. Nhưng bạn đi với một người. Bạn hát "Tonite I wont be alone". Sexy enough, và nói được tiếng Việt. Một chút. Không có gì phàn nàn. Bạn nói thế là vui. Không khóc ở New York.

Bạn tôi, ở Montana. Không khóc. Bạn thích tự do. Nơi ấy tự do. Bạn viết cho tôi mỗi tháng vài dòng. "Clea thân mến ơi, cho đến nay, mọi việc đều như ý, như ý, như ý…". Lâu lắm bạn không nói tiếng Việt. Nhớ. Tôi không tưởng tượng được cuộc sống của bạn, nhưng tôi biết bạn không khóc. Không khóc ở Montana.

Mai tôi tiễn một người. Bạn tôi sẽ về Florida. Bạn sẽ lái xe, ăn French fries. Bạn mơ thấy Hà Nội, bạn nghe nhạc Phú Quang. Bạn phàn nàn, bạn sẽ mất ngủ. Tiếp tục mệt mỏi. Và stress. Nhưng sáng mai là rất nhiều việc để làm. Quá mệt để khóc. Không khóc ở Florida.

Bạn tôi ở Helsinki. Bạn hạnh phúc. Chồng bạn nấu ăn. Bạn giặt giũ hai lần một tuần, và dọn nhà, một lần một tuần. Đám cưới của bạn không ở Helsinki. Ở Hà nội. Chúng tôi chụp ảnh, bạn gọi: "Chú rể, come on!". Chúng tôi hát, và cười. Không ai khóc. Không khóc ở Helsinki.

Bạn tôi, ở Pennsylvania. Bạn gửi cho tôi nhiều thiệp. Giáng sinh, năm mới, sinh nhật, nghỉ hè. Và bất cứ khi nào bạn thích. Chúng tôi không bao giờ gặp nhau nữa. Pennsylvania cách tôi bao xa? Pennsylvania, bạn kiện ai đó ra toà. Vì 25 đô la. Hai năm rồi bạn không gửi thiếp cho tôi. 25 đô la, mua được bao nhiêu card. Bạn thắng kiện, nên bạn không khóc. Không khóc ở Pennsylvania.

Em tôi, luôn muốn lớn như tôi. Để đi chơi về muộn, để có bạn gái. Em ở Nottingham, em đi chơi suốt đêm, em bảo có khi em đang yêu. Em chơi piano và làm nem vào dịp Tết. Không ai nói cho em biết trong người mẹ em có một khối u. Nếu em biết, em sẽ khóc. Nhưng em không biết. Không khóc ở Nottingham.

Em gái tôi, ở Lyon. Ngày em đi, các bạn cùng đoàn em khóc. Em không khóc, mẹ em không khóc, và tôi không khóc. Chúng tôi vẫy tay, và nhắc em nhớ các gạch đầu dòng. "Giữ tiền cẩn thận, giữ sức khỏe tốt, không yêu đương". Em đạp xe từ đầu này đến đầu kia Lyon, kêu ca về những vụ đình công, chửi bới Le Pen. Và dĩ nhiên em không khóc. Không khóc ở Lyon.

Nhưng những đứa bạn gái của tôi thì hay khóc. Những đứa đang ở Hà Nội. Những đứa đợi Montana, những đứa đợi Sydney, những đứa đợi Melbourne, những đứa đợi Osaka.

Tôi ở Hà Nội, tôi không đợi ai. Nên tôi không khóc. Tôi đi shopping với những đứa đợi Montana. Uống cafe với những đứa đợi Sydney. Xem phim với những đứa đợi Osaka. Im lặng. Chỉ nghe. Và đưa khăn giấy cho tất cả những đứa đang khóc. Tôi đến bệnh viện thăm mẹ em tôi. Rồi viết thư: "Em trai thân mến ơi, cho đến nay, mọi việc đều như ý, như ý, như ý." Và nói với dì em gái tôi vẫn nhớ 3 gạch đầu dòng.

Tôi ở Hà Nội. Tôi phóng xe ào ào, tôi đi học, đi làm, đi nhảy, dating. Kể chuyện Hà Nội cho những đứa ở Montana, những đứa ở New York, những đứa ở Helsinki. "Bạn thân mến ơi, cho đến nay, mọi việc đều như ý, như ý, như ý."

Không khóc ở California
Không khóc
Không khóc ở Lousiana
Không khóc ở quận 13 Paris
Không khóc
Không khóc ở Berlin, ở Sydney, ở Tokyo
Những người Việt không khóc ở California
……
Em không khóc
Ở chốn xa xăm cuối nơi chân trời
Nơi mẹ sinh ra gọi là quê hương
Em gọi là nhớ thương
Người ta gọi là cội nguồn
……
Không khóc ở California
Cho dù cách xa (*)

Tôi ở Hà Nội. Phóng xe, đi học, đi làm, đi nhảy. Tôi hay cười. Nhưng thỉnh thoảng cũng thở dài. Mắt cay cay. Không khóc. Sao ai lại bảo văn Thiệp viết chẳng có tình...


-------

(*) "Không khóc ở California" - Nguyễn Huy Thiệp