4. Tôi có một cậu bạn, một cậu bạn hiền lành và tốt bụng như đa số những cậu bạn ở tuổi của tôi, hoặc ít ra tôi cũng nghĩ như thế. Cậu ấy thỉnh thoảng có đọc những thứ tôi viết, nhưng có lẽ vì quan tâm đến tôi nhiều hơn là thứ văn chương dài dòng chả ra đâu vào đâu mà tôi chỉ viết những lúc không nghĩ ra việc gì làm. Tôi tin là cậu ấy đã có những phút nào đấy cảm thấy xúc động , như một số cậu bạn khác chưa quen mà chỉ biết tôi qua những thứ tôi viết. Hoặc là như cậu bạn thân của tôi từ lâu lắm lắm rồi...
Tôi cứ nghĩ mãi về những chuyện này, về những cậu bạn hiền lành và tốt bụng như đa số những cậu bạn ở tuổi tôi. Ngày hôm qua có thể một trong số ấy có thể đã muốn nhìn sâu hơn vào mắt tôi, muốn hiểu nhiều hơn những thứ mà tôi đã kể. Có thể một cậu khác sẽ tìm thấy trong cô gái thích những con rùa nhỏ hay cô gái trong câu chuyện tình yêu hời hợt kia một bé con bó gối ngồi bên cửa sổ nghe tiếng nước chảy ban đêm ... Còn cậu bạn thân từ lâu lắm lắm rồi, có lẽ đang đợi tôi viết tiếp, hình như những điều ấy tôi chưa bao giờ kể với cậu trong suốt những năm tháng thân thiết của tình bạn. Về một thứ nước đắng và những bài hát của tuổi ấu thơ...
Ai đó đã nói, bạn có thể nhắc lại hộ tôi chăng, về những hiện tại đã bị đánh mất. Một quyển nhật ký ghi lại những khoảnh khắc hiện tại, nhưng nào có ích gì khi một ngày kia đọc lại, ta mới hiểu rằng chúng chẳng thể gợi lại dù là một hình ảnh cụ thể, trí tưởng tượng chẳng thể giúp gì cho ký ức của chúng ta, chẳng thể khôi phục những cái đã quên đi. Bạn có trả lời hộ tôi được không, cái hiện tại mà chúng ta đang sống, có phải ngày mai thôi biết đâu sẽ thành bóng mờ trong vô số những kỷ niệm nhạt nhoà sẽ quên đi. Tôi vẫn tự hỏi tại sao ai đó lại xúc động về những ký ức của một người xa lạ, khi ký ức ấy, với chính tôi đã trở nên xa lạ lắm rồi...
Này, có lẽ bạn cần biết thêm một cô gái nữa. Tên cô ấy là Quỳnh...
---------------------
(Và Over the rainbow dừng lại dở dang ở đây, vào những ngày mùa hè năm 2002. Bảy năm qua rồi, em có nên viết tiếp ba phần cuối để cho đủ 7 sắc cầu vồng không nhỉ?)
Tôi cứ nghĩ mãi về những chuyện này, về những cậu bạn hiền lành và tốt bụng như đa số những cậu bạn ở tuổi tôi. Ngày hôm qua có thể một trong số ấy có thể đã muốn nhìn sâu hơn vào mắt tôi, muốn hiểu nhiều hơn những thứ mà tôi đã kể. Có thể một cậu khác sẽ tìm thấy trong cô gái thích những con rùa nhỏ hay cô gái trong câu chuyện tình yêu hời hợt kia một bé con bó gối ngồi bên cửa sổ nghe tiếng nước chảy ban đêm ... Còn cậu bạn thân từ lâu lắm lắm rồi, có lẽ đang đợi tôi viết tiếp, hình như những điều ấy tôi chưa bao giờ kể với cậu trong suốt những năm tháng thân thiết của tình bạn. Về một thứ nước đắng và những bài hát của tuổi ấu thơ...
Ai đó đã nói, bạn có thể nhắc lại hộ tôi chăng, về những hiện tại đã bị đánh mất. Một quyển nhật ký ghi lại những khoảnh khắc hiện tại, nhưng nào có ích gì khi một ngày kia đọc lại, ta mới hiểu rằng chúng chẳng thể gợi lại dù là một hình ảnh cụ thể, trí tưởng tượng chẳng thể giúp gì cho ký ức của chúng ta, chẳng thể khôi phục những cái đã quên đi. Bạn có trả lời hộ tôi được không, cái hiện tại mà chúng ta đang sống, có phải ngày mai thôi biết đâu sẽ thành bóng mờ trong vô số những kỷ niệm nhạt nhoà sẽ quên đi. Tôi vẫn tự hỏi tại sao ai đó lại xúc động về những ký ức của một người xa lạ, khi ký ức ấy, với chính tôi đã trở nên xa lạ lắm rồi...
Này, có lẽ bạn cần biết thêm một cô gái nữa. Tên cô ấy là Quỳnh...
---------------------
(Và Over the rainbow dừng lại dở dang ở đây, vào những ngày mùa hè năm 2002. Bảy năm qua rồi, em có nên viết tiếp ba phần cuối để cho đủ 7 sắc cầu vồng không nhỉ?)