Showing posts with label memory. Show all posts
Showing posts with label memory. Show all posts

Wednesday, September 16, 2009

Over the rainbow (4)

4. Tôi có một cậu bạn, một cậu bạn hiền lành và tốt bụng như đa số những cậu bạn ở tuổi của tôi, hoặc ít ra tôi cũng nghĩ như thế. Cậu ấy thỉnh thoảng có đọc những thứ tôi viết, nhưng có lẽ vì quan tâm đến tôi nhiều hơn là thứ văn chương dài dòng chả ra đâu vào đâu mà tôi chỉ viết những lúc không nghĩ ra việc gì làm. Tôi tin là cậu ấy đã có những phút nào đấy cảm thấy xúc động , như một số cậu bạn khác chưa quen mà chỉ biết tôi qua những thứ tôi viết. Hoặc là như cậu bạn thân của tôi từ lâu lắm lắm rồi...

Tôi cứ nghĩ mãi về những chuyện này, về những cậu bạn hiền lành và tốt bụng như đa số những cậu bạn ở tuổi tôi. Ngày hôm qua có thể một trong số ấy có thể đã muốn nhìn sâu hơn vào mắt tôi, muốn hiểu nhiều hơn những thứ mà tôi đã kể. Có thể một cậu khác sẽ tìm thấy trong cô gái thích những con rùa nhỏ hay cô gái trong câu chuyện tình yêu hời hợt kia một bé con bó gối ngồi bên cửa sổ nghe tiếng nước chảy ban đêm ... Còn cậu bạn thân từ lâu lắm lắm rồi, có lẽ đang đợi tôi viết tiếp, hình như những điều ấy tôi chưa bao giờ kể với cậu trong suốt những năm tháng thân thiết của tình bạn. Về một thứ nước đắng và những bài hát của tuổi ấu thơ...

Ai đó đã nói, bạn có thể nhắc lại hộ tôi chăng, về những hiện tại đã bị đánh mất. Một quyển nhật ký ghi lại những khoảnh khắc hiện tại, nhưng nào có ích gì khi một ngày kia đọc lại, ta mới hiểu rằng chúng chẳng thể gợi lại dù là một hình ảnh cụ thể, trí tưởng tượng chẳng thể giúp gì cho ký ức của chúng ta, chẳng thể khôi phục những cái đã quên đi. Bạn có trả lời hộ tôi được không, cái hiện tại mà chúng ta đang sống, có phải ngày mai thôi biết đâu sẽ thành bóng mờ trong vô số những kỷ niệm nhạt nhoà sẽ quên đi. Tôi vẫn tự hỏi tại sao ai đó lại xúc động về những ký ức của một người xa lạ, khi ký ức ấy, với chính tôi đã trở nên xa lạ lắm rồi...

Này, có lẽ bạn cần biết thêm một cô gái nữa. Tên cô ấy là Quỳnh...

---------------------
(Và Over the rainbow dừng lại dở dang ở đây, vào những ngày mùa hè năm 2002. Bảy năm qua rồi, em có nên viết tiếp ba phần cuối để cho đủ 7 sắc cầu vồng không nhỉ?)

Wednesday, September 9, 2009

My hands

Bàn tay tôi bé nhỏ, có 10 ngón gầy héo hắt. Ai cũng bảo sao người không gầy mà tay gầy thế. Mẹ cứ thương vì tay không phải làm gì sao ngón tay cứ nhăn nhăn như vất vả từ lâu lắm ấy. Và hình như người con trai nào cũng thương bàn tay bé bỏng, gân xanh cứ nổi lên. Thường không muốn ngón tay tôi vất vả, thường không trách vì bàn tay vụng về của tôi không làm giỏi những việc nhà.

Móng tay hay để dài vì một nỗi sợ kỳ quái là sợ cắt móng tay. Giải thích thì không ai hiểu, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng sợi dây mỏng manh nối những đầu ngón tay này với trái tim đang đập. Như khi tôi còn bé, học đàn với ông chi được vài ngày vì những ngón tay ấn lên phím đàn làm đau trái tim yếu ớt của tôi. Như bây giờ, mỗi khi tôi mệt, gõ lên bàn phím cũng phải rất nhẹ nhàng. Nên mỗi lần cắt móng tay, người cứ run run vì sợ đau.

Tôi không thích đồ trang sức, trên người không có vòng cổ hoa tai. Chỉ có bàn tay đeo ba chiếc nhẫn giản dị. Chiếc nhẫn tôi đeo ở ngón giữa bàn tay phải, là chiếc nhẫn mẹ cởi ra trên tay mẹ đeo vào tay tôi trước khi mẹ đi Nga. Để tôi luôn nhớ về mẹ. Chiếc nhẫn tôi đeo ở ngón giữa bàn tay trái là chiếc nhẫn mẹ tặng tôi sinh nhật 18 tuổi. Chiếc nhẫn tôi đeo ở ngón áp út bàn tay phải là chiếc nhẫn mẹ mang về từ vùng cao nguyên xa xôi, mẹ nói là để mang cho tôi nhiều may mắn.

Bàn tay phải của tôi có một vết sẹo nhỏ, màu trắng. Khi đó tôi 10 tuổi, đang chạy nhảy tung tăng chờ đến giờ biểu diễn ở cung thiếu nhi thì trượt chân ngã. Vòng mã não vỡ tan, mảnh vỡ đâm vào tay tôi chảy máu. Tôi vẫn nhớ khi đó tôi đứng trên sân khấu, giấu bàn tay phải băng trắng ra phía sau. Tôi vẫn nhớ nỗi sợ hãi của cô bé 10 tuổi là bàn tay có vết sẹo như vậy, làm sao sau này có người con trai nào dám cầm tay mà nói yêu tôi.

Nhưng rồi những người con trai ấy cũng đến, nắm lấy tay tôi, luồn ngón tay vào giữa những ngón tay bé nhỏ của tôi, bàn tay che chở cho bàn tay bé nhỏ của tôi, đưa tay tôi lên môi, hôn từng ngón gầy guộc. Không ai nhận ra tay tôi có vết sẹo nhỏ màu trắng. Không ai hiểu ngón tay tôi có những sợi dây nối với trái tim. Không ai biết những chiếc nhẫn tôi đeo đều là của mẹ.

Bàn tay của tôi, thích nằm gọn trong tay người tôi yêu. Ngón tay của tôi, thích chạm vào gương mặt của người tôi yêu. Lướt ngón tay trên bờ môi, mi mắt, lông mày, sống mũi. Bàn tay của tôi,thích sửa lại cổ áo cho thẳng, cài lại khuy áo, vuốt những nếp nhăn trên ngực áo.

Có ai biết, bàn tay bé nhỏ và những ngón vụng về của tôi còn cất giấu những điều bí ẩn nào nữa hay không?