Monday, September 14, 2009

Over the rainbow (2)

2. Chữ "Thư" trong tên tôi có nghĩa là sách. Từ trước khi tôi ra đời, mẹ cha đã dành cho tôi những cuốn sách có trang đầu ghi nắn nót " Cho con gái".

Mẹ sinh tôi một ngày tháng 8, cha tôi chọn trên giá những quyển dày nhất mang đi bán, tủ sách dành cho tôi chắc cũng vơi đi nhiều cùng với những ngày tôi bắt đầu lớn lên. Năm tôi 3 tuổi, tủ sách lại bị chia hai. Nhiều khi nghĩ lại thấy vừa buồn cười vừa có cái gì đấy xót xa, mẹ tôi bảo lúc chia tay cha mẹ tôi cãi nhau vì tranh nhau cái tủ sách, cuối cùng mẹ tôi giữ sách văn học còn cha tôi giữ sách lý luận. Hai cái tủ sách thực ra chỉ cách nhau một bức tường, tôi vẫn chạy từ nhà mẹ sang nhà bố lục lọi giá sách. Nghĩ lại đến giờ, tôi vẫn thấy tuổi thơ của tôi đầy đủ và giàu có...

Mà làm sao lại không đầy đủ và giàu có được, khi người ta có tận hai tủ sách, có hai ngôi nhà và chẳng phải chọn lựa để yêu chỉ bố hay là mẹ. Tôi cũng chưa bao giờ phải thiếu thốn những yêu thương. Mỗi sáng thứ năm mẹ đưa tôi đến cung thiếu nhi học tiếng Anh rồi tôi lững thững đi bộ về nhà ông bà nội, lại học đàn với cây ghita bé tí xíu treo trên gác xép của ông nội, bà nội khâu cho tôi những bộ váy lộng lẫy như công chúa, để tôi là đứa bé đáng yêu nhất ở xưởng phim tài liệu của mẹ, và là cô gái xinh đẹp nhất , hơn cả các cô diễn viên đánh môi son ở xưởng phim truyện của bố. Mẹ chẳng bao giờ giận được tôi lâu khi tôi thỏ thẻ đọc thơ Trần Đăng Khoa :"Mẹ ơi con chưa ngoan chưa ngoan" . Những bức tranh tôi vẽ bạn Hải Hà đội mũ nồi đã hai mươi năm rồi bố vẫn còn giữ đến tận bây giờ, tôi chưa bao giờ nghĩ là mình có một ấu thơ không hạnh phúc.

Khi lớn lên, có lẽ tôi mới bắt đầu biết thấm thía những thiệt thòi...

No comments:

Post a Comment