Dù mắt anh có diệu vợi bao nhiêu, dù trong mắt anh em có thấy cả mắt em, đừng nói với em thế là đủ để yêu nhau... Ánh mắt ấy, ai dám nói là không phải là lần đầu tiên em gặp, anh nữa, anh có dám chắc chưa bao giờ mình từng nhìn thấy nhau trong một căn phòng nào khác mà ánh mắt người này không thờ ơ trượt qua ánh mắt người kia...
Khi em còn nhiều mơ mộng và ít mệt mỏi hơn bây giờ, em cứ vẩn vơ nghĩ biết đâu một ngày nào đấy em sẽ đi qua một ai đấy, lặng lẽ thôi, nhẹ nhàng thôi, ừ mà em mong như thế đấy anh, đi qua một ai đấy nhẹ nhàng, lướt qua một cuộc đời nào đấy, lướt qua một lần thôi... Đến bây giờ em cũng chẳng còn buồn vì mình có thể mãi mãi chẳng có gì khác hơn một hình bóng nhoà mờ với một ai đó, mãi mãi chỉ là bóng một người đã qua, như là ảo ảnh hả anh....
Mà em có chờ nữa đâu, mà hình như em gặp lại, không phải là ánh mắt không phải một nụ cười, mà là em gặp lại em xưa ... Mà anh chờ quá nhiều, anh đợi quá nhiều... Em tưởng có thể thấy anh ngồi sau cánh cửa, chờ một ai đẩy cửa bước vào, để mắt nhìn vào trong mắt, để gặp lại một ngày mùa đông mùa hè nào xưa kia đã mong nhớ lâu quá mất rồi... Có phải vì đợi chờ lâu quá nên lòng dễ thắt lại khi chỉ mới nghe một tiếng chân tưởng ta quen, một tiếng gõ cửa giống với tiếng ai gõ nhẹ ngày xưa ấy... Có phải lòng thắt lại nên vội vã anh mở cánh cửa để rồi lại thở dài ... Ai kia ở phía bên kia cánh cửa, nào có thể ngại ngùng nói lời xin lỗi khi vào nhầm mất một căn phòng không phải của mình... Còn ai kia bên này cánh cửa, có phải giấu nỗi thất vọng khi nở nụ cười hiếu khách rồi thở phào khi người khách xa lạ đã đi rồi... Cánh cửa ấy khép rồi, có mở ra nữa không hả những ngày xưa...
Mà em có chờ nữa đâu, mà em có đợi nữa đâu anh....
--------------------------------
Inspired by thơ của một người phụ nữ Ba Lan, Wislawa Szymborska
KHÔNG THỂ CÓ HAI LẦN
Không có gì xảy ra hai lần
Và sẽ không bao giờ có cả
Vì thế mà chúng ta
Đã sinh ra như những kẻ vụng về
Và sẽ chết như chưa bao giờ nếm trải
Chúng ta là những cậu học trò tột cùng ngây dại
dưới mái trường thế gian
đành khoanh tay
chúng ta sẽ không thể làm
cho một mùa đông, mùa hè lặp lại
không có ngày nào lặp lại
không có hai đêm như nhau
không có hai nụ hôn
hai ánh mắt nhìn giống hệt
Hôm qua khi rất gần, ai đó gọi tên anh
Em thấy mình
Như được một bông hồng rơi vào qua ô cửa mở
Hôm nay
Khi ở cùng anh đó
Em đã quay mặt vào tường
Hoa hồng ư? Bông hồng ấy ra sao?
Có phải hoa? Hay chỉ là viên đá?
Vì sao hỡi thời gian nghiệt ngã
người cứ khuấy đảo lên một nỗi âu lo
người đang tồn tại ư? - vậy là người sẽ phải trôi qua
người đang trôi qua – đó là điều tuyệt diệu
Chúng ta ôm nhau, miệng cười
cố tìm ra điều thân thiện
dẫu rằng ta biết
mình khác nhau như hai giọt nước trong veo
(người dịch: Tạ Minh Châu)
Phê bình và tự phê bình thì thơ (không phải của mình) rất rất hay, văn (của mình) thì ngây thơ quá, ngây thơ không chịu nổi.
ReplyDeleteVà có thể bác GM sẽ phàn nàn là "mặn quá, mặn không chịu nổi" vì chấm chấm chấm nhiều quá!
Em tin vào love at first sight, vì em đã có.
ReplyDeleteTối về kể cho nghe.
~ Cóc ~
Hic, không thể ngờ ánh mắt mình lại có ma lực như thế. Xem ra công phu Hàn băng chưởng luyện bao năm đã có kết quả!
ReplyDeleteMình để ý thấy bạn Linh tán tỉnh em Clea rất kinh nhé.
ReplyDeleteClea viết tình nhỉ, thơ nhỉ. Nhưng đọc xong cứ thở dài thườn thượt.
ReplyDeleteBác Goldmund thông cảm. Em bình thường rất bình tĩnh nhưng bị chứng xúc động với dấu ba chấm...
ReplyDeleteGT em yêu ơi, có người nữa cũng thích thanh minh giải thích này. Em xem anh liệu có nên đáp lại không nhỉ... người ta cứ oánh võng đi oánh lại thế này ...
ReplyDeleteGiờ mới thấy đoạn ở dưới. Mình cũng dịch bài này mà không được để link như "người quen" của em Clea :(. Thảo nào bác Goldmund cứ vào đây là giật mình thon thót.
ReplyDelete